Đọc Truyện Nữ Phụ Phản Công! Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta Full - Hoàn Thành của tác giả San San Ngu Muội,chương dịch ra nhanh nhất và chất lượng nhất chỉ có duy nhất tại thichdoctruyen.com Lượt xem : 5773. Nữ quyền không phải chuyện riêng của phụ nữ mà là vấn đề lớn của xã hội. Thực tế, không lúc nào người ta có thể hoàn toàn phủ nhận, suy nghĩ, biểu hiện, tranh luận, quan điểm khác nhau về nó - TS. BÙI TRÂN PHƯỢNG, nhà nghiên cứu lịch sử văn hóa và 1. Phụ nữ trong thơ Xuân Hương với những vẻ đẹp muôn đời của tạo hóa 1.1. Vẻ đẹp hình thể 1.2. Vẻ đẹp tâm hồn 1.3. Vẻ đẹp trí tuệ 2. Xuân Hương và nỗi niềm của những kiếp hồng nhan 2.1. Người phụ nữ với số phận nhỏ bé, bất hạnh 2.2. Song hành với đó, Ayane, Junko, Hiromi chính là mẫu hình phụ nữ đặc trưng cho phụ nữ Nhật Bản: tỉ mỉ, dịu dàng, cam chịu. Hết lòng vì gia đình, vì người đàn ông mình thương yêu. Tuy nhiên, qua cái chết của Yoshitaka như một hình thức trả giá, Keigo-sensei vừa phê phán, cũng Bình thường loại tình huống này hạ, nhiệm vụ của nàng nhất định là công lược nam chính, hoặc là công lược nam phối, hoặc là công lược nhân vật phản diện Đại Ma Vương. Chia rẽ nam nữ chủ, cướp đoạt bọn hắn khí vận, sau đó hoàn mỹ nghịch tập. Vay Tiền Nhanh. Bad gateway Error code 502 Visit for more information. 2023-06-12 141150 UTC You Browser Working Amsterdam Cloudflare Working Host Error What happened? The web server reported a bad gateway error. What can I do? Please try again in a few minutes. Cloudflare Ray ID 7d62af6c29e61c96 • Your IP • Performance & security by Cloudflare -a~ Mình không tin, mình không tin.... Cố Doanh Doanh trụ vào tường nhìn lên chiếc gương có một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp... Dù cô có thần đồng thiên tài thì cô cũng là con gái phản ứng ngạc nhiên và hoảng hốt là không tránh khỏi.... -Thiên a! Ông cho tôi xuyên cô nữ chính không xuyên xuyên vào nữ phụ làm gì???? Ta muốn sờ cơ thể mỹ nam!!!! .... Cho mỗ tác giả nào đó rút lại lời phản ứng kia..... Cô nhíu mày nhìn mình trong gương rồi đánh cái phóc vào đầu “ đúng rồi mình là nằm mơ! Mỉnh chết rồi cơ mà!” Cô chạy xồng xộng vào phòng bệnh của mình mặc kệ mĩ nam đã mặc đồ chỉnh tề đứng dựa tường đợi cô nhếch đôi môi lên yêu nghiệt đợi xem cô làm gì, nhưng cô nào để ý liền nhảy lên giường nằm nhắm tịt mắt mồm lẩm bẩm -Mình đang mơ mình đang mơ! Mình đang mơ!!! Minh Dạ Nguyệt liền nhíu mày nhìn cô gái đang cố phớt lờ mình đang cố lẩm bẩm cái gì đấy liền nói - Cô có cần tôi gọi bác sĩ ko Tích San San? Cái bộ dạng quan tâm này chính là mỉa cô, cô có phải đang bị điên không đâyyyy, cô mở mắt đến 5 lần vẫn thấy mình ở đó liền nhắm mắt lại hô to giơ cả 2 tay lên - Doraemon đưa ta về!!! Cánh cửa thần kì mau hiện ra!!! Minh Dạ Nguyệt thở dài quay lưng bước đi ném cho cô một câu - Đồ thần kinh! - Khoan! Mĩ Nam đừng đi!!! Anh liền dựng lại mỉm cười quay người.... Xem ngươi có cái gì nào - Đây là đâu? Anh là ai đây là diễn biến đến chương mấy rồi? Anh nhìn khuôn mặt ngờ nghệch của cô có chút nghi ngờ khi đụng xe đã đụng rơi văng cả não của cô rồi có khi? Nhưng anh vẫn trả lời - Đây là bệnh viện, tôi là Minh Dạ Nguyệt, có phải là cô đụng xe bị văng luôn não đi không? Hỏi xong cô trực tiếp bỏ qua lời tiếp của anh suy nghĩ.... Đụng xe và bệnh viện, đây có lẽ mới làchương thứ 3 bắt đầu khi cô ra viện mới gặp nữ chính và nam chính, cô ngước lên nhìn anh - Anh cũng là nam chính à? Nam chính? Anh nhíu mày rồi tặc lưỡi bỏ đi ném lại một câu nói -Tích San San cô đúng là thần kinh nhưng khi nào muốn hiến thân cho tôi thì cứ gọi, tôi không ngại đâu. Cô bĩu môi.... Anh không ngại nhưng cô thì ngại đấy, có ngu mới bám vào loại nam chính hiểm ác như anh! Cô lật lại những gì cô đã đọc liền thở dài, Tích San San là cô gái vô cùng xinh đẹp tài năng thiên bẩm, có chất giọng hoa nghe hoa cười nữa vậy mà gặp nữ chính cướp đi người con trai mình yêu liền trở thành hư hỏng, làm cho nữ chính 5 lần 7 lượt bị hãm hại nhưng bàn tay vàng của nữ chính làm sao có thể để cô bị hại, nữ phụ sau khi làm đủ chyện trên trời liền bị hậu cung của nữ chính giết chết không mẩu thịt cũng không còn! Cô rùng mình... Thật ra chết một lần cũng chỉ cảm giác được trong vài giây còn đây nếu cô đụng vào nữ chính thì cái chết vô cùng đau đớn, cô muốn bảo toàn tính mạng có lẽ lên vờ như vẫn lẳng lơ vậy. Cô suy nghĩ rồi gật đầu bật dậy nhìn xung quanh liền có một bác sĩ đi vào. A~ một mĩ nam!!! À mà khoan, cô nhíu mày nhớ hình như cũng có một nam chủ làm trong bệnh viện cô nằm thì phải? Cô liền nghi hoặc gọi tên - Lăng Hạo Thiên...? Mĩ Nam liền dựng lại ánh mắt hiện lên sự chán ghét nhìn cô gái trước mắt, cô thấy ánh mắt liền than khổ... Không phải chứ chưa chi đã đụng đến 2 nam chính rồi, thiên a~ có muốn ta sống không đây? Ta hứa khi nào ta lên đó ta sẽ bạo cúc ông thiên a~!!!! - Dạ Nguyệt nói cô bị mất trí nhớ nhưng có vẻ cô vẫn tỉnh táo quá nhỉ? Lăng Hạo Thiên nhìn cô, cô nhìn lại anh liền dùng ánh mắt lẳng lơ xoắn nhè nhẹ mái tóc nói - a~ hạo thiên! Người ta nhớ ngươi mà? Dù có mất trí nhớ người ta vẫn nhớ ngươi là ai mà? Cô phi! Không phải vì cái mạng già 28 tuổi của cô vẫn muốn sống thì cô thèm vào, mĩ nam trên đời không thiếu, cô không cần loại mĩ nam về sau chính là người tiêm đống hóa chất vào người cô tìm kiếm dị năng giả, cô phi!!! Lăng Hạo Thiên nhìn thấy ánh mắt lẳng lơ đó nhìn mình liền tăng lên chán ghét, bản tính khó rời của cô nương này làm anh chán ghét đến tận xương tủy. Cô ánh mắt lên nhìn anh liền tay với tới tay của anh vuốt ve nhẹ... A~ Tay mĩ nam... ta chạm vào rồi!!! cái tính biến thái của cô không bao giờ đổi được đâu Hạo Thiên Anh nhìn cánh tay đang được vuốt ve rất muốn hất ra, nhưng vì mối làm ăn với Tích Thị lên anh vẫn để nguyên đến gần hơn xem cho cô xem có bị gì nghiêm trọng sau khi tỉnh dậy không, cô liền ngước nhìn anh đổi mắt lạnh lùng đánh giá. Con người người này không đáng tin, vẻ bề ngoài dịu dàng nhưng thực chất anh lại là một nhà khoa học tàn nhẫn và máu lạnh, cô không lên ngây ngổ với người này, tốt nhất làm cho anh ta chán ghét cô sẽ không muốn đụng vào cô nữa. Nhưng cô nào ngờ một tia ánh mắt lạnh lùng rồi được đổi lại ngay bằng ánh mắt lẳng lơ đã bị anh thu hết vào trong mắt, liền hếch nhẹ mép lên tạo một nụ cười vô cùng yêu nghiệt nhìn cô “ cô tính làm gì đây hả Tích San San?” Cô không nhận ra anh đã nhìn thấy liền tiếp tục giả vờ lẳng lơ ôm lấy cánh tay của anh nói - Hạo Thiên~ Người ta nhớ ngươi muốn chết, tối nay ở lại với người ta nhé? Anh nhíu mày nhìn cô rồi lại tiếp tục chán ghét đứng dậy, có lẽ ánh mắt đó anh nhìn nhầm? Cô nàng đỏng đảnh Tích San San điêu toa kiêu ngạo này không hề có gì thay đổi cả - Xin lỗi tôi bận rồi. - A~? Vậy còn tối mai? - Bận nốt. Anh quay người đi trả lời cô vô cùng lãnh huyết, cô đằng sau cười như điên, đúng rồi đi đi về với nữ chính của ngươi a! Ta đây không cần! Anh vừa bước ra khỏi phòng bệnh liền có một người phụ nữ trung niên chạy vào nhìn cô rồi ôm chầm lấy - San nhi của mẹ! Huhu con bị đâm xe sao không nói với mẹ, có bị xây xước khuôn mặt không? Có bị bẹt ngực con không? eo con có bị gì không? Cúp 3 của con có bị xây xước không? Huhu San nhi của mẹ. Cô choáng! Cô nhìn người phụ nữ độ tuổi trung niên xinh đẹp này đang ôm cô khóc như đưa đám chắc là mẹ của nguyên chủ, vốn nguyên chủ có gia đình yêu thương nhưng lại ruồng bỏ gia đình mình để hư hỏng không kế nghiệp gia đình. Cô thở dài lần thứ n trong ngày, haizz nguyên chủ à cô đúng là có phúc mà không biết hưởng, từ giờ tôi sẽ giúp cô yêu thương gia đình và thân thể này, không để cô bị thiệt thòi đâu. - Mẹ, con không sao. Hạ Hà nhìn cô con gái liền nước mắt ngắn nước mắt dài nói - San nhi về Tích Thị thôi con? - Vâng. -Hả con đồng ý? Bà vô cùng ngạc nhiên vì lời nói quá nhanh chóng của cô con gái cưng, dù bà có khóc lóc ỷ ôi ra sao cô cũng không về cơ mà? Giờ cô chịu về rồi...? Thật tốt quá! Bà mỉm cười hiền hậu không giấu nổi vết chân chim ở khóe mắt, cô nhìn biểu hiện khuôn mặt của người mẹ nay liền có chút đau xót thay nguyên chủ. - Mẹ con muốn về luôn! Cô mè nheo, cô muốn thoát khỏi địa ngục a~, ở đây làm cô tưởng đầu cô đang treo lơ lửng bất cứ lúc nào cũng có thể bị chặt chặt chặt! - Nhưng con chưa khỏe mà? Hạ Hà nhìn con gái lo lắng, có phải con gái cô thay đổi quá nhanh không làm cô có chút nghi ngờ có phải đứa con gái của mình hay không? - Con muốn về! Con Muốn về! Ở đây có gã bác sĩ điên sắp lôi con làm thịt để ăn dần rồi! -Ai dám làm thịt đại tiểu thư Tích Thị vậy? Lăng Thiên Hạo mỉm cười ôn nhu nói đi vào, cô á khẩu nhìn anh... Tào tháo.... Cô phải thắp nhang khấn quá...! Hạ Hà quay ra nhìn bác sĩ nói - Bắcsĩ Hạo Thiên, con gái tôi cứ đòi xuất viện, liệu có thể không? Mẹ! Mẹ hại chết cô rồi tại sao lại nói với gã điên này! Cô ánh mắt ai oán nhìn mỗ mẹ nào đó không hiểu nhìn lại con tưởng con đang buồn, liền đau xót. Lăng Hạo Thiên thấy sắc thái cô liên tục biến dạng như con tắc kè hoa vẫn lạnh lùng nhìn qua Hạ Hà nói - Cô yên tâm, một tuần nữa có thể xuất viện. - Tôi muốn xuất viện luôn!!!! Anh nhìn ánh mắt của lời nói này liền trong mắt có chút thú vị đáp - Cơ thể suy nhược nặng, cần nghỉ ngơi dài hạn, cần được các bác sĩ chăm sóc cô ấy về e rằng... Ta phi! Cô phi nghìn lần, Hạ Hà hoảng hốt nói - Nghiêm trọng vậy sao bác sĩ Hạo Thiên? San Nhi tạm thời con ở đây một tuần đi! Mẹ sẽ đến thăm con thường xuyên, ngoan! A ~Cô khóc không ra nước mắt, đồ cầm thú, suy nhược đầu ngươi, nghỉ ngơi nhà ngươi!!! Cô nhìn người mẹ dễ bị lừa gạt của mình dần xa liền khóc trong lòng....! Ma Mi người đừng bỏ ta!!!! Ta không muốn bị róc thịt!!!! Ai đó vừa trêu chọc cô nhịn cười đến nội thương vẫn giữ khuôn mặt ôn nhu nói một câu lạnh lùng - Tích Đại tiểu thư cô nghỉ ngơi đi. Nghỉ cái đầu mi!!!!! Vừa căm ghét chán ghét ta xong giờ lại giữ ta lại để trêu đùa, đồ biến thái! Đồ bệnh hoạn! Mi chính là chó đầu thai! Cô thầm chửi rủa mỗ nam nào đó đang cố nhịn cười đến nội thương bước ra, liệu mỗ nam nào đó nghe được những lời trong lòng của cô có tức đến ngoại thương nốt không? Cô chán nản nhắm mắt, không suy nghĩ về tên cấu nào đó nữa, cô phải ngủ lấy sức! Không có sức sao chạy khỏi các tử thần nam chính đây? Cô đã ngủ thiếp đi, cảm nhận được gì đó nhột nhột trên tóc như ai đó đang vén tóc cô, cô liền hơi nhíu mà rồi chọn một tư thế thoải mái ngủ tiếp. - San san ... Giọng nói nam tính quyến rũ đó gọi cô rồi nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng nhìn công chúa đang say ngủ.... Cô vốn chưa đọc hết cuốn tiểu thuyết đó không hề biết rằng đằng sau câu chuyện có những gì kì lạ cô không hề biết... Đánh giá 7/10 từ 87 lượt Xuyên không vào một câu truyện ngôn tình trên mạng, nam chính thì yêu nghiệt, nữ chính thì xinh đẹp ngây thơ trong sáng, còn nữ phụ thì não tàn ngu ngốc. Nhưng điều cô không ngờ nhất chính là xuyên không vào chính câu truyện mà mình chửi rũa đó. Kiếp trước truyện nói rằng nàng là một nhà thiên tài ẩn dật với chỉ số IQ cực cao và cũng là sát thủ nhưng vì muốn thoát khỏi con đường giết chốc. Tìm kiếm cho mình một vụ hôn phu để sau này có thể nương tựa mà cô đã rời bỏ tổ chính. Đó cũng chính là lí do mà người tình suốt ba năm lại có thể ra tay giết hại cô. Mời các bạn đón đọc truyện Nữ Phụ Phản Công! Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta đầy kịch tính này nhé. Cùng đọc truyện Nữ Phụ Phản Công!! Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta! của tác giả San San Ngu Muội tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại Hiện đại, nữ phụ, xuyên sách, NP, HBị người mình yêu thương nhất lạnh lùng bắn chết, cô xuyên vào cuốn tiểu thuyết cực kỳ cẩu huyết vừa đọc Nam chính yêu nghiệt, nữ chính xinh đẹp ngây thơ còn nữ phụ thì não tàn. Và đoán xem cô xuyên vào nhân vật nào? Chính xác, đó chính là ả nữ phụ ngu ngốc đó!! -A! Thật cẩu huyết!Cố Doanh Doanh ngồi đọc tiểu thuyết ngôn tình toàn H của nữ chính mà thầm chửi rủa mỗ tác giả nào đó vì quá cẩu chính thì yêu nghiệt nữ chính thì xinh đẹp ngây thơ trong sáng còn nữ phụ thì não tàn ngu ngốc, cô thở dài- Tại sao mình lại đi đọc cái thứ cẩu huyết này nhỉ?Đúng với người như cô thì hiếm khi đọc mấy chuyện kiểu này, cô vốn đợi anh.... Dạ Minh người cô yêu đến đón đi cầu hôn....Đừng hỏi tại sao cô biết hắn cầu hôn vì cô chắc chắn atsmKíng koong~Đó cô mới nhắc đến thì yêu nghiệt của cô đã đến rồi! Cô vội chỉnh trang lại cho mình thật xinh đẹp rồi mở cửa mỉm cười với anh nói- Minh ca, anh tới muộn!Dạ Minh có khuôn mặt đủ tiêu chuẩn của soái ca nhưng bộ mặt dịu dàng hàng ngày đã không còn thay vào đó là một bộ dạng lãnh huyết vô tình, làm cô thấy kì lạ bình thường gặp cô anh sẽ xoa đầu cô sao?- Đi Minh xoay lưng về phía chiếc BMW của chính bản thân đỗ ngang tàn giữa sân, cô nhìn chiếc xe mà cảm thấy kì lạ....Bình thường Dạ Minh rất cẩn thận tại sao hôm nay có chút ngang tàn lãnh huyết? Hay do cô tự ảo tưởng?Cô bắt đầu lên xe thì trời bắt đầu mưa, cô nhìn trời suy nghĩ“ a~ tệ thật đấy? Tự dưng đang được dẫn đi cầu hôn mà trời mưa ko biết Minh ca tổ chức ngoài trời hay trong nữa?”Cô tự mỉm cười nhìn ra trời, nhưng rồi trời càng lúc càng tối dần những ánh đèn lấp lánh của thành phố cũng xa dần đi, con đường bê tông cũng bắt đầu gập gềnh đường đất, cơn mưa càng lúc càng to càng lạnh làm cô cảm thấy run nhẹ...“rốt cuộc anh ấy chọn cái nơi hoang vu này để cầu hôn?”Cô tự suy nghĩ rồi nhìn về phía trước- Minh ca, chúng ta đi đâu vậy?Không có tiếng trả lời chỉ còn tiếng mưa rơi đến mức âm thanh to như muốn gào thét, cô cảm thấy lạ rồi cũng im lặng theo. Một lúc lâu sau cô đang chú trọng vào cái iphone của mình thì tiếng kít đột ngột làm cô rơi chiếc điện thoại trong tay đang ghi cho người bạn thânCô ngẩng lên nhìn Dạ Minh, rồi nhìn xung quanh... Trời thật sự rất tốt như muốn nuốt chửng tất cả, bao gồm cả cô....- Xuống xe!Cô nhíu mày cảm giác gì đó rất lạ xâm nhập trong lòng của cô dâng lên nhưng cô vẫn nghe lời của anh, vừa bước xuống xe bỗng lực kéo của ai đó kéo cô thật mạnh ra làm cô ngã trên đất 1 cách đau đớn, cô nhíu mày nhìn Dạ Minh- Anh làm gì vậy Minh ca?Dạ Minh không đáp nhìn cô nước mưa chảy xuống khuôn mặt không biết là khóc hay do nước mưa nữa, cô nhìn khuôn mặt với ánh sáng yếu ớt của đèn oto, khuôn mặt anh lúc này chính là lãnh huyết vô tình!!!Cô có cái dự cảm không hay liền lùi nhẹ lại nhìn anh- Có chuyện gì vậy.... Minh...? Không phải anh cầu hôn em sao...?Dạ Minh từ đầu đến cuối không nói gì nghe thấy cô nói vậy liền bật cười một cách yêu nghiệt nói- Cố Doanh Doanh cô có thể ngừng ảo tưởng hay không? 3 năm để quyến rũ cô đúng là không dễ dàng, cô nghĩ loại người như cô thì ai muốn lấy?Cô vẫn đơ người không hiểu bỗng chốc tay anh rút ra một khẩu súng ngắn giơ lên trước mặt cô, mỉm cười yêu nghiệt nhìn bông hoa nhỏ sắp bị mình bóp nát đang run rẩy không ngừng...Có gì đó không đúng cô nhíu mày nhìn khẩu súng từng cử chỉ tay của anh bắt đầu tính toán sác xuất anh bắn khoảng 80%, tỉ lệ trúng khoảng 60,75% tỉ lệ chí mạng khoảng 90,16%. Cô ánh mắt lên phân tích nhìn Dạ Minh vẫn giơ súng chỉ vào chính giữa trán cô, một người đứng một người ngồi trước cơn mưa to như trút Cho em một lý do?- Lý Do? Lý do chính là cô phản bội tổ chức mà chạy được đến thành phố C thì tôi cũng thấy cô quá tài, mất 3 năm để ngày hôm nay tôi cầm súng ngắm trước mặt cô chính là nhà thiên tài ẩn dật chỉ số IQ cực cao và cũng là sát thủ nhưng cô lại có sở thích kì quái, thích đùa với lửa, cô vào rồi làm cho tổ chức lao đao chạy trốn, cô không ngờ có ngày người mình yêu thật sự lại là người giết mình...- Em muốn hỏi anh một câu- Anh đã từng yêu em chưa?Cô hướng ánh mắt xinh đẹp lên nhìn hắn, cô chỉ mong cô có một người thật sự yêu cô thì cô chết cũng đáng... Cô mãn nguyện!- Chưa từng!Dạ Minh không nhanh không chậm nói ra từng chữ, cô mỉm cười nhẹ, không phải cô không biết vì cô rõ khuôn mặt của hắn khi cầm súng hướng về phía cô, không bi ai không đau buồn không yêu thương không hận thù, một chữ để tóm gọn tất cả trong ánh mắt hắn chính là... Lãnh Huyết!Cô bật cười to rồi vỗ tay- Hảo hảo! ta thán phục tổ chức này đã dẫn đến một chàng trai...Đoàng!Cô chưa kịp nói xong liền ngã xuống đôi mắt hạnh xinh đẹp đã nhắm chặt miệng cũng đã khép lại, cô biết... cô không đáng để nói với hắn thêm nữa.... Dạ Minh ngạc nhiên quay ra đằng sau có một khuôn mặt xinh đẹp vô ngần cầm súng vẫn còn chút khói thoát nghĩ ngươi không lên dài dòng với ả đàn bà Minh quay bước nhìn người con gái đang nằm trên đất mặc cho hạt mưa xối xả vào người rồi mỉm cười yêu nghiệt...Cố Doanh Doanh cô đáng bị như vậy!........- Ôi má ơi má ơi cái đầu thân yêu của tôi!Cô ôm lấy cái đầu rồi mở mắt nhè nhẹ trước mắt cô chính là màu trắng đặc trưng của bệnh viện, rồi cô nhíu mày... Tỉ lệ sống sót 0,18% tại sao cô vẫn còn sống? Hay 0,18% thần thánh đó đã cứu cô? Không thể nào....Cô định từ từ ngồi dậy thì chống tay xuống một gì đó vô cùng mềm mại liền quay ra nhìn thấy một nam nhân... e hèm... và không mặc gì lộ bộ ngực trần cơ bắp này.... Dù cô là sát thủ hay nhà bác học IQ cao nhưng cô không có lãnh huyết mà... vô cùng biến thái....Nam nhân nào đó đang ngủ bị sờ soạn liền có chút không thoải mái ngọ nguậy mở mắt, nhìn thấy cô gái xinh đẹp khuôn mặt trắng ngần mái tóc đen nhánh xinh đẹp cùng với đôi mắt màu tím huyễn ảo đang sờ mó khắp khuôn ngực mình.... Cô vẫn chăm chú sờ sờ mó mó khắp cơ thể nam nhân này... Thật đẹp nga!- Cô bị điên à Tích San San?Nam nhân xinh đẹp đó liền đen mặt chửi cô háo sắc hoàn háo sắc! Tích San San... Tích San San... Cô nhìn anh ý như hỏi anh nói ai là Tích San San?Nam nhân nào đó đêm qua bị cô nàng háo sắc xé rách cả áo, anh vô cùng chán ghét nữ nhân háo sắc nhưng cũng không phản đối, thịt dâng tận miệng tất nhiên anh phải ăn rồi nhưng nữ nhân nào đó xé áo anh xong liền ôm anh như con cua lăn ra ngủ, cô đen mặt- Đây là đâu? anh là người cứu tôi? Anh là ai?- cô giả ngốc với tôi đấy à? Tích San SanDoanh Doanh liền ngơ mặt chỉ vào mặt mình- anh nói tôi là Tích San San?Nam nhân xinh đẹp gật một cái cô liền đẩy anh uỳnh cái xuống đất chạy vào nhà vệ sinh... không bao lâu tiếng hét la lên thất thanh....Cẩu huyết!!! Cẩu huyết!!!! Thiên a~!!! Ta Bạo cúc nhà ngươi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

nữ phụ phản công nữ chính đừng khinh thường ta