Lý do không ngờ khiến người đàn ông U50 chết thảm dưới tay nam thanh niên cùng xóm trọ Pháp luật - 7 giờ trước. GiadinhNet - Chỉ vì mâu thuẫn trong việc phơi quần áo, hai người đàn ông cùng xóm trọ dùng dao và kéo lao vào đánh nhau làm một người chết. A. Nội dung tác phẩm Hạnh phúc của một tang gia. Hạnh phúc của một tang gia xoay quanh câu chuyện của một người chết là cụ Cố Hồng, từ khi cụ ngấp ngoái chết đến khi chết thật. Chuyện nhặng xị bắt đầu cũng xảy ra từ khi ông cụ mất và câu chuyện cũng chỉ có ý Đệ 754 Chương thứ 1 chỉ tiền cuộc nước dê. Trọng môn khoa học kỹ thuật, phòng họp. Khải Thụy giơ hương tân, cùng mọi người nói rằng: "còn có bốn ngày, Giang Sách sẽ xong đời! Đại gia tới làm ly!". Bịch một tiếng, hắn mở ra hương tân, toát ra đại lượng bọt Người vợ cậu bỏ học để cưới, hóa ra lại cắm cho cậu một đôi sừng thật dài, thật đẹp suốt hàng bao nhiêu năm qua. Đứa con cậu vất vả từng ngày nuôi nấng, yêu thương hết mực, đến lúc chợt phát hiện, căn bản nửa điểm máu mủ ruột già cũng chẳng hề liên quan, họ vốn dĩ là hai người xa lạ. [Mỹ: Tấn công bằng dao tại Las Vegas làm 8 người thương vong] Hiện trường gây án đều được phong tỏa và không có nguy hiểm với công chúng. Trong vài năm gần đây, tại Đức xảy ra nhiều vụ tấn công bằng dao gây thương vong, trong đó có nhiều vụ do các phần tử cực đoan Vay Tiền Nhanh. Tag Mới nhất Cũ nhất Vợ cũ của chồng khiến chúng tôi 'sống không bằng chết' Vợ chồng tôi bây giờ đang sống trong lo sợ, mỗi khi ra đường đều lo nơm nớp. Bố mẹ chồng gặp khó khăn kinh tế do bị chị chặn đường kinh doanh. Reads 202,167Votes 28,630Parts 89Ongoing, First published Feb 27, 2020Table of contentsWed, May 19, 2021Chương 1 Trò chơi bắt đầuWed, May 19, 2021Chương 2 Tâm tính sụp đổWed, May 19, 2021Chương 3 Bình yên trước cơn bãoWed, May 19, 2021Wed, May 19, 2021Chương 5 Trật tự hỗn loạnWed, May 19, 2021Chương 6 Cắt nước mất điện đứt đường sốngWed, May 19, 2021Chương 7 Ngủ ngon mơ đẹp nhéWed, May 19, 2021Chương 8 Chúng nó điên hết rồiWed, May 19, 2021Chương 9 Án mạng bắt nguồn từ một rổ trái câyWed, May 19, 2021Chương 10 Phải hay trái?Wed, May 19, 2021Chương 11 Chờ đợi trong tuyệt vọngWed, May 19, 2021Chương 12 Tao cũng muốn cướp ngườiWed, May 19, 2021Chương 13 Tớ với cậu vừa gặp mà đã thânWed, May 19, 2021Chương 14 Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềmWed, May 19, 2021Chương 15 Tao SUPPORT, mày hốt mạngWed, May 19, 2021Chương 16 Sao trời sẽ không rơi xuốngWed, May 19, 2021Chương 17 Lương Diệc PhiWed, May 19, 2021Chương 18 Nghe nói cái này đánh đau hơnWed, May 19, 2021Chương 19 Tao không thích kẻ có lòng tham không đáyWed, May 19, 2021Chương 20 Tiễn Phật tiễn tới Tây ThiênWed, May 19, 2021Chương 21 Nụ hôn đầu của thiếu nữ Wed, May 19, 2021Chương 22 Tất cả người sống đều là kẻ địch Wed, May 19, 2021Wed, May 19, 2021Chương 24 Cậu cần hơn so với chúng tôi đấyWed, May 19, 2021Chương 25 Chẳng phải ác quỷ ở ngay đây sao?Wed, May 19, 2021Chương 26 Đi thong thả không tiễn Wed, May 19, 2021Chương 27 Hãy để em bảo vệ anhWed, May 19, 2021Chương 28 Vào mà không biết chào hỏi hả, định hù dọa ai?Wed, May 19, 2021Chương 29 Hướng ngược lạiWed, May 19, 2021Chương 30 Cuộc chiến đoạt nướcWed, May 19, 2021Chương 31 Chết đi tên biến tháiWed, May 19, 2021Chương 32 Một chọi bốn mốtWed, May 19, 2021Chương 33 Tôi là anh trai của nóWed, May 19, 2021Chương 34 Đại ân đại đức không lời nào cảm tạ hết đượcWed, May 19, 2021Chương 35 Tăng cũng là cháoWed, May 19, 2021Chương 36 Mặt Trăng đuổi theo Mặt TrờiWed, May 19, 2021Chương 37 Chơi đập chuột vui vẻWed, May 19, 2021Chương 38 Không phải mày chết thì chính là tao sốngWed, May 19, 2021Chương 39 Không thể tránh khỏiWed, May 19, 2021Chương 40 Cửa thứ Nhất kết thúcWed, May 19, 2021Wed, May 19, 2021Wed, May 19, 2021Chương 43 Người chơi số 0, kẻ thù quốc dânWed, May 19, 2021Chương 44 Chúc mừng người chơi số 1 đạt thành tựu TRIPLE-KILLWed, May 19, 2021Wed, May 19, 2021Chương 46 Tổ đội ba người cao, gầy-mập-thấpWed, May 19, 2021Wed, May 19, 2021Chương 49 Cừu non lạc đườngWed, May 19, 2021Chương 50 Lường gạt dân lànhWed, May 19, 2021Chương 51 Hình như tôi gặp em ở đâu rồi thì phải?Wed, May 19, 2021Wed, May 19, 2021Chương 53 Sống ở đời là phải có thẩm mỹ độc đáoWed, May 19, 2021Chương 54 Tiếng chuông báo thức chết chócWed, May 19, 2021Chương 55 Đại nghiệp tạo thuyềnWed, May 19, 2021Chương 56 Vậy mà cậu lại dám có điều chờ mongWed, May 19, 2021Chương 57 Nghịch lý tàu hỏaWed, May 19, 2021Chương 58 Ngã ngựa cả đôiWed, May 19, 2021Chương 59 Tổ đội hai Thánh phụ Wed, May 19, 2021Chương 60 Vườn bách thú cuồng nộWed, May 19, 2021Chương 61 Vòng tuần hoàn vô hạnWed, May 19, 2021Chương 62 Em trai, em thắngWed, May 19, 2021Chương 63 Lời mời tổ độiWed, May 19, 2021Chương 64 Thần tiên đánh nhauWed, May 19, 2021Chương 65 Tôi muốn nói với em rằngWed, May 19, 2021Chương 66 Không muốn bắn bằng tênWed, May 19, 2021Chương 67 Nhà tiên tri của tôiWed, May 19, 2021Chương 68 Ngược chiều ánh sángWed, May 19, 2021Chương 69 Thoát khỏi bản đồWed, May 19, 2021Chương 70 Em còn đẹp hơn cả vầng trăng ngoài kiaWed, May 19, 2021Chương 71 Em có thế nào cũng tốt cảWed, May 19, 2021Wed, May 19, 2021Chương 73 Không hẹn ngày gặp lạiWed, May 19, 2021Wed, May 19, 2021Wed, May 19, 2021Chương 76 Đó là nhà tôi đấyWed, May 19, 2021Chương 77 Loài hoa nhân danh tình yêuWed, May 19, 2021Chương 78 Tổ đội câm-điếc-mù-mê ngủSat, Jun 12, 2021Chương 79 Bàn về việc sử dụng xe lăn sao cho đúng cáchTue, Jun 29, 2021Chương 80 Tự bê đá đập chân mìnhSat, Jul 10, 2021Chương 81 Bác sĩ J thật - Bác sĩ J giảFri, Jul 16, 2021Chương 82 Tạ Trì An yếu đuốiFri, Jul 30, 2021Chương 83 Ra đòn phủ đầuSun, Aug 1, 2021Chương 84 Bệnh nhân truyền nhiễmFri, Aug 6, 2021Sun, Aug 8, 2021Chương 86 Thuyền cướp biển vùng CaribbeanSat, Aug 14, 2021Chương 87 Cuộc đối thoại giữa hai NPCSat, Sep 4, 2021Chương 88 Chết có nuối tiếcSun, Sep 5, 2021Sat, Oct 23, 2021Tên truyện Đào sát sấm quan du hí Tạm dịch Chạy-hay-Chết Tác giả Mặc Y Bạch Editor Đông Vân Triều Thể loại Hiện đại, HE hoặc OE, cường cường, 1x1, kinh dị, tương ái tương sát[1], chủ thụ, ngọt sủng, vô hạn lưu[2]. [1] Tương ái tương sát càng đánh càng yêu. [2] Vô hạn lưu nhân vật chính di chuyển từ không gian này qua không gian khác theo một quy luật nhất định và để hoàn thành một sứ mệnh, nhiệm vụ nào đó được giao cho. Độ dài 113 chương Tình trạng bản gốc Hoàn thành Tình trạng bản dịch Đã drop Văn án Vào một sáng thứ hai nào đó kéo cờ, hiệu trưởng đang phát biểu trên bục đột nhiên nổ tung thành một bãi thịt vụn. Loa vẫn còn phát "Cửa thứ nhất Trò chơi Chạy-hay-Chết, xin được bắt đầu." Toàn trường hai ngàn thầy trò, mặt ai nấy đều ngơ ngác. - Quyển thứ hai công mới lên sàn, quyển thứ nhất anh Tạ na nừn SOLO. "Anh đây tên Giang Khoát, hai mươi tuổi, thân cao mét tám sáu, nặng một trăm năm mươi cân[3], sao Bạch Dương, bình sinh thích nhất là việc ngủ. Gặp em xong, thích nhất là em. Đương nhiên, anh không ngại kết hợp cả hai cái 'thích nhất' vào một chỗ đâu." [3] 1 cân = kg. "... Cút!" Sao có thể là cái đinh trong mắt khi em là người trong của anh. CHÚ Ý KHÔNG KHUYẾN KHÍCH REPOST, NẾU REPOST PHIỀN GHI ĐẦY ĐỦ CREDIT. BẢN DỊCH CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ, PHIỀN KHÔNG CHUYỂN VER.407đammỹ "Tiêu quận vương người làm sao vậy? Tại sao gần đây lại cứ mặt mày ủ rủ như vậy?" Hôm nay dùng xong bữa tối, thấy Tiêu Dư An khổ não giữ lấy tóc mà ngây người, Thiêm Hương vừa thu thập chén đũa vừa hỏi. Tiêu Dư An nói "Ta hiện giờ không phải đã làm hoàng thượng tức giận rồi sao, đang nghĩ cách đây a!" Thiêm Hương trợn lớn con mắt "Không phải chứ, hoàng thượng những ngày nay ngày nào cũng đến bồi người đi ngủ, thúc giục người thay thuốc, không giống như là đang giận a!" Tiêu Dư An "... ... Bị ngươi nói một cái như vậy, ta đột nhiên phát hiện, Án ca ta làm thế nào có thể tốt như vậy chứ?!" Thiêm Hương nói "Tiêu quận vương nếu như người hỏi ta làm sao để dỗ nữ tử, ta có lẽ có thể nói với người thêm vài câu, nhưng tâm tư của hoàng thượng quá khó nắm bắt rõ ràng rồi, hay là người đi hỏi thử Trần tướng quân đang ở bên ngoài cửa tẩm cung đào ao đi?" Tiêu Dư An vỗ đầu một cái. Uầy! Hắn tại sao đem Trần Ca quên mất rồi! Trần Ca thở hổn hển vì đã đào đất cả một ngày, giờ đây rất không dễ dàng mà nghĩ ngơi trở xuống, ngồi ở một bên vừa mới uống được một ngụm nước lạnh, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng yếu ớt "Cuộc sống hạnh phúc là từ đâu tới, phải dựa và lao động để tạo nên!" Một ngụm nước vừa uống của Trần Ca đã phun hết ra ngoài, xém chút nữa sặc đến hồn bay về trời. Tiêu Dư An lòng tốt mà đưa tay vỗ vỗ lưng của hắn giúp hắn thở thuận lại "Chậm chút a, chậm chút, đừng gấp." Nội tâm Trần Ca đang gào thét Ta đây không phải là gấp, ta đây là bị ngươi dọa! Trần Ca Trần Ca rất không dễ dàng đem hơi thởi đều đặn trở lại, thở nhẹ một hơi, hỏi "Tiêu quận vương ngươi tại sao chạy đến đây rồi, thương tích không sao rồi chứ?" "Không sao, ta hỏi ngươi một vấn đề a." Tiêu Dư An ngồi xuống ở bên cạnh Trần Ca, mặt đầy nghiêm túc, "Người trong lòng giận rồi nên dỗ như thế nào?" Trần Ca uống ngụm nước, hỏi "Vậy phải xem thử là chuyện gì khiến người trong lòng giận rồi." Tiêu Dư An nói "Trước kia đáp ứng hắn không làm chuyện ngu ngốc, kết quả lại... ... nhưng mà lúc đó tình huống nguy cấp! Ta cũng là không có cách nào khác... ... nên đã... ..." Trần Ca thì ra là vậy mà gật gật đầu "Vậy hắn cãi nhau với ngươi rồi ư?" Tiêu Dư An nói "Không có, hắn nếu như chịu mắng ta một trận, nói không chừng sau khi mắng xong hai chúng ta đã giảng hòa rồi, bây giờ là giận đến nổi mắng cũng không muốn mắng rồi." Trần Ca nói "Vậy thì đúng thật là rất tức giận a." Tiêu Dư An khổ não mà chống đầu. Trần Ca nói "Tiêu quận vương ngươi cũng đừng quá phiền muộn nữa, bây giờ muốn dỗ người ta mà, không phải chính là làm một chuyện gây cho hắn ngạc nhiên ngoài ra còn khiến hắn kinh ngạc vui mừng không thôi sao?" Em sống là người của anh, chết cũng là ma của anh. Sống không chung chăn, chết chung huyệt, em muốn vậy à? Anh lại muốn các người chết cũng không thể ở bên nhau!Sau khi ăn cơm tối, như thường ngày Nguyễn Thiệu Nam lại ôm Vị Hi, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem ti vi. Vị Hi một tay bê bánh ga tô hạt dẻ, một tay cầm chiếc nĩa nhỏ, thích thú vừa ăn vừa Hi đang ăn một cách vui vẻ, ngẩng đầu thấy bộ dạng lông mày nhíu chặt của Nguyễn Thiệu Nam liền giơ ngón tay nhỏ vuốt vuốt, xiên một miếng bánh ga tô nhỏ đút vào miệng Thiệu Nam nuốt miếng bánh, cúi đầu hôn cô, thấy gương mặt nhỏ nhắn dính bánh, không nhịn được bật cười. Anh cầm bánh trong tay cô đặt sang một bên, rồi bế cô Hi giơ một cánh tay ra chỉ chiếc bánh ga tô bị lạnh nhạt vứt một bên, bất mãn kêu lên, "Bánh ga tô của em, em còn chưa ăn xong mà?”.Đôi môi nóng rực của người đàn ông hôn lên xương quai xanh lộ ra bên ngoài áo ngủ của cô, giọng nói khàn khàn, “Lát nữa ăn tiếp...".Ánh sao đêm nay đẹp quá, tựa như cái đêm lá cây phong đỏ như lửa, gió thu hiu hiu bao năm trước, anh và Vị Hi cùng ngồi trên xích đu trong căn nhà cũ của nhà họ Lục, lá lác đác rơi, hờ hững nhìn bầu trời đầy sao. Đêm rất yên tĩnh, xung quanh vắng lặng, chỉ có tiếng tim anh đập thình thịch. Cô vùi mặt vào lồng ngực anh, nhắm mắt, khóe miệng khẽ nở nụ cười làm rung động lòng cười hỏi cô nghe thấy gì, cô nói cô nghe thấy một thế ngây ngốc hôn cô, vừa hỏi bản thân mình, có phải anh thực sự đã già rồi? Gần đây trở nên càng lúc càng đa cảm, càng lúc càng thích nhớ về quá khứ. Không, không chỉ là hồi ức. Anh hi vọng thời gian quay ngược lại, hi vọng năm tháng đảo Thượng đế cho phép, nếu chư thần đồng ý, anh nguyện mang toàn bộ tất cả mọi thứ của bản thân đánh đổi, đổi lại một Nguyễn Thiệu Nam thuần khiết, trong trắng, đổi lại một Lục Vị Hi đơn giản, vui nâng mặt cô lên, si mê nhìn gương mặt xinh đẹp như hoa trong bóng tối, ánh lệ nơi khóe mắt tản ra trong màn đêm vô tận, còn lóng lánh hơn ánh sao trên kiệt sức ngã trên người cô, hít sâu, toàn thân đầy mồ hôi. Anh xê dịch cơ thể ướt đẫm của mình, dường như sợ làm bẩn cô, trong bóng tối, cẩn thận e dè vuốt ve mặt cô, lạnh ngắt...Quả nhiên lại như vậy, vẫn như vậy...Vừa nãy cơ thể còn nóng bừng đột nhiên trở nên lạnh toát. Giống như lễ Noel giá lạnh rơi xuống giữa mùa hè ngây ngất, như tuyết tháng mười hai bay vào ngày tháng bật đèn bàn, ánh đèn dịu dàng xua đuổi bóng tối tĩnh mịch. Vị Hi cắn góc chăn, mặt đầy mồ hôi lạnh, khóc đến mức lông mi dính vào Thiệu Nam thở dài, đau lòng ôm lấy cô, “Đừng khóc nữa, lần sau nếu em không thích thì cứ nói ra, chúng ta không làm nữa”.Vị Hi ngước đôi mắt mông lung, khổ sở nhìn anh, “Nhưng em là vợ anh, không phải ư? Chẳng phải em rất yêu, rất yêu anh nên em mới lấy anh ư? Nhưng vì sao mỗi lần anh ôm em, chúng ta gắn liền với nhau, ở nơi này lại đau như vậy, tựa như bị người ta khoét đục?”.Vị Hi chỉ vào tim mình, nức nở nói “Chẳng phải nó nên cảm thấy rất hạnh phúc ư? Vì sao lại đau đến thế? Đau đến thế... Thiệu Nam, em nên làm thế nào? Rốt cuộc em nên làm thế nào? Em đau lắm, thực sự đau lắm, em đau đến mức không thở nổi...".Nguyễn Thiệu Nam ôm chặt cô, ngước nhìn trần nhà trên cao. Anh không dám cúi đầu, vì anh biết chỉ cần anh cúi xuống, nước mắt liền tràn lâu sau, anh mới kiềm chế bản thân, dịu dàng nói “Không sao, sau này sẽ ổn, nhất định sẽ ổn. Cho dù không ổn cũng không sao, anh sẽ luôn chờ đợi em”.Vị Hi vùi mặt mình vào trong vòng tay người đàn ông, nước mắt rơi trên lồng ngực vững chãi của anh, “Xin lỗi, em luôn mang lại phiền phức cho anh, em không phải là người vợ tốt, anh nhất định đã ghét em rồi, có phải không?”“Không hề, không hề...".Cuối cùng nước mắt anh vẫn rơi, Vị Hi từng nói, anh nợ cô một câu “Xin lỗi". Nhưng bây giờ cho dù anh nói một vạn câu “Xin lỗi” cũng chẳng ích Hi khóc rồi ngủ thiếp đi mất, Nguyễn Thiệu Nam dỗ cô rất lâu, cô mới nhắm mắt. Nguyễn Thiệu Nam nhìn cô ngủ say, đắp chăn cho cô, dựa lên ghế, nhìn bóng đêm bao phủ cả căn sao cô lại như vậy? Anh đương nhiên biết, chỉ có anh biết. Bởi tất cả mọi thứ căn bản chính là do một tay anh tạo nên. Cho dù kí ức mất đi, cảm giác vẫn còn, nỗi đau khổ ấy vẫn còn, tuyệt vọng vẫn còn, vĩnh viễn không thể thay đổi xảy ra ba năm trước, những cảnh vô cùng thê thảm ấy, những đoạn quá khứ đẫm máu ấy... anh cảm thấy cổ họng mình khô rát, giống như có thứ gì muốn trào ra từ trong đó. Anh như kẻ bị đầy bụng, dường như muốn trút hết tất cả nỗi sợ hãi và bi thương ra khỏi dạ năm trước...Khi đó anh điên rồi, nhất định đã phát điên, bị sự tuyệt vọng và thù hận của cô ép cho phát điên. Cô không nhìn thấy, cũng không nói được nhưng trong đôi mắt không hề có điểm dừng của cô đầy sự thù hận lạnh giá, anh nhìn thấy một cách rõ không dám để cô chạm vào bất cứ vật kim loại nào, một cây kim, một chiếc đinh ốc cũng không được. Anh phái người trông coi cô liên tục suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ. Cho dù như vậy cô vẫn có thể nghĩ đến vô số cách thức rời xa anh, dùng cách thê thảm nhất không thể cứu vãn đề rời xa bởi anh nói cho cô biết, Lăng Lạc Xuyên đã chết rồi, anh ta không bao giờ có thể trở lại phụ nữ anh dùng tất cả mọi thủ đoạn để giành lấy lại một lòng muốn chết vì một người đàn ông sống của anh mệt mỏi, hi vọng mịt mù, tình yêu hoang vắng, tín ngưỡng bị hủy diệt. Vị Hi giống như tử thi lạnh giá, bị người ta lôi ra dưới ánh nắng mãnh liệt, tỏa ra mùi tanh thối tha. Anh vĩnh viễn không thể chịu đựng nổi, tất cả mọi thứ xung quanh như một vòng xoáy đen ngòm, tiêu hao gần hết lí trí của trở thành một bạo quân bất chấp lí lẽ, tàn ác vô nhân đạo, không chút lí trí. Cô là vợ anh, trái tim cô đã chết nhưng cơ thể vẫn là của không nhìn thấy, không nói được, ngôn ngữ kí hiệu của cô ít người hiểu được, cho dù trong vạn người, cũng không ai biết cô trải qua những chuyện gì, không ai hiểu nỗi đau khổ của cô, không ai biết người chồng áo gấm chỉnh tề, dịu dàng chăm sóc bên cạnh cô đã làm những gì với thể cô không một vết sẹo, chỉ có anh biết, linh hồn ẩn giấu trong những bộ trang phục xinh đẹp đã bị thủ đoạn gần như cường bạo của anh lăng nhục tới mức có hàng nghìn lỗ thủng, hàng trăm chỗ đó, cô đã bị khuất phục, anh thực sự cho rằng cô đã khuất phục. Cô không còn nhìn anh thù hận, chỉ nằm trên giường lặng lẽ rơi nước mắt. Nhưng cho dù như vậy thì có thể thế nào? Cô không thể từ chối anh cả đời, anh an ủi mình như có một ngày cô hiểu anh, tha thứ cho anh, giống như anh hiểu cô đó, vào một đêm mưa. Cả đời anh đều không quên nổi cái đêm rất lạnh, chỉ có cô mới có thể làm ấm cơ thể trống rỗng của anh. Cho dù cô không nhìn thấy anh, hoặc nhìn thấy cũng như nhìn không khí trong phòng, anh vẫn cần thấy cô. Căn biệt thự này, phòng ngủ này, vì có sự tồn tại của cô mới có cảm giác gia đình, mới không phải là đống hoang tàn lạnh si mê quấn lấy cơ thể ấm áp của cô, cảm nhận được sự dịu hiền và yên tĩnh không giống mọi khi, trong lòng anh tràn ngập niềm hân hoan, anh ôm cô rồi nói rất nhiều, đều là những tưởng tượng tương lai đẹp đẽ của họ, sau đó vùi mặt vào cổ cô, ôm cô ngủ một cách thỏa biết sao lại nằm mơ thấy ác mộng, trong mơ có một người con gái đưa cánh tay giơ xương trắng về phía anh. Anh sợ hãi tỉnh dậy, người bên cạnh vẫn ngủ say, gương mặt hướng về phía khác, khóe miệng vẫn mỉm đầu anh nhìn thấy cô ngủ bình thản đến vậy, ngủ ngon đến vậy. Anh hôn lên đôi môi khô của cô mới phát hiện môi cô lạnh như nhiên anh nhớ đến điều gì đó, tung chăn...Máu! Khắp giường đều là máu tươi!Anh hoảng hốt, cả người cứng đờ tại chỗ, giống như đứa trẻ không hiểu chuyện, không biết làm thế nào. Anh không biết sao cô làm được, cô không thể cầm được lưỡi dao, đến mảnh gỗ cũng không được sờ vào, nhưng cổ tay cô ngâm trong chất lỏng đỏ tươi, máu thịt lẫn ôm lấy cơ thể nhuốm đầy máu tươi của cô, cơ thể trần trụi không chút sinh lực ấy, gào thét như con dã thú kinh hãi phẫn đã thành công! Cuối cùng cô có thể vĩnh viễn rời xa anh, anh vĩnh viễn không có cách nào, không có cách nào hết!Anh tưởng rằng cô đã chết, ôm cô vừa khóc vừa cười, giống như con sói đực cô đơn mất đi một nửa nương tựa lẫn nhau của mình, liên tục gào thét ai oán trong bóng đêm tối đen như điên rồi! Giây phút đó anh mới biết, anh đã thua, thua hoàn toàn! Anh phụ cả thiên hạ, thắng tất cả nhưng thua mất một thế giới, một thế giới sinh ra vì cô!Cuối cùng cô vẫn đi theo cậu ta, cho dù cậu ta đã chết, cậu ta cũng có được cô. Cậu ta đã thắng! Lăng Lạc Xuyên thắng rồi! Chỉ trong chốc lát, cậu ta lật đổ mọi thứ của anh dễ như trở bàn may người giúp việc phát hiện sớm, kịp thời gọi xe cứu thương. Cô mất máu quá nhiều, nhưng chưa ghế hành lang bệnh viện, anh đi chân trần, run rẩy ngồi đó, toàn thân đầy máu. Anh nhìn đôi tay mình, ánh mắt ngưng đọng, tầm nhìn không rõ ràng. Giây phút ấy, anh vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện tới khi bác sĩ và cảnh sát nói cho anh biết cô đã liên tục mài cổ tay mình trên thanh sắt ngang của chiếc giường phục cổ, cho tới khi mài rách thịt mình. Sau đó, cô dùng răng cắn đứt động mạch...Cả quá trình gần như đau đớn, khó khăn đến mức không người bình thường nào có thể tưởng tượng ra, nhưng cô đã làm được. Nếu không phải vì giấc mơ ấy, cô gần như đã thành phút nghe được tin này, anh như kẻ điên chết lặng người, anh quả thật không cách nào tin nổi vào tai cả những người biết chuyện này đều nói đâu có ai tự sát như vậy? Chỉ có người thần kinh không bình thường mới làm như vậy, cô ấy nhất định đã điên có anh biết, cô không điên, không ai bình tĩnh khách quan, lập kế hoạch chu đáo tỉ mỉ hơn cô. Cô sớm đã nhìn thấu anh là người như thế nào, dù cho anh nói những lời đường mật bên tai cô nhiều hơn nữa, dù cho anh dùng mọi thủ đoạn hung ác tàn bạo hơn nữa trên cơ thể mỏng manh, yếu đuối của cô. Cô cũng muốn rời xa anh, cố gắng bằng mọi cách cũng phải rời xa anh. Ở bên anh, cô sống không bằng ngồi trước giường bệnh, nhìn gương mặt trắng bệch không chút máu của cô, hàng vạn tình cảm dâng trào, cuộn xoáy trong lòng anh, có bi thương, có chua xót, có yêu thương nồng nàn, còn có...Anh cầm một quả táo lên, vừa gọt vỏ vừa nói với người còn chưa tỉnh, “Tất cả mọi người đều nói em điên rồi, chỉ có anh biết em đang nghĩ gì. Em muốn đi theo cậu ta, có phải không? Nhưng em đã không tìm thấy cậu ta. Máy bay cậu ta ngồi bị người ta phá nổ thành ba khúc. Đừng nói là xác chết, đến mảnh vụn cũng không còn, sớm đã thành tro bụi, em đi đâu tìm cậu ta? Cho dù em tìm thấy cậu ta thì có thể thế nào? Em là vợ anh, em chết rồi, trên bia mộ cũng phải mang họ anh. Vì thế...”.Ngón tay lạnh lẽo của anh áp lên cổ cô, cúi xuống ghé sát tai cô, cười như ma quỷ, "Em sống là người của anh, chết cũng là ma của anh. Sống không chung chăn, chết chung huyệt, em muốn vậy à? Anh lại muốn các người chết cũng không thể ở bên nhau!”. Tên truyện SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾTTác giả PHỒN TINHThể loại Đam mỹ, hiện đại, ngược luyến tàn tâm, mỹ nhược thụ, lãnh khốc tra công, hắc bang, bạo lực...Tình trạng Đang tiến hành.

sống không bằng chết đam mỹ