Đọc truyện Anh Trai Là Thầy Giáo của tác giả MeoLuoi419, Mèo Lười, đã full (hoàn thành). Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng. Chương 42: Tôi không phải là em gái ruột của lâm dục thần; Chương 43: Cạnh tranh; Chương 44: Không cần lo lắng; Anh trai cầm thú của tôi đang là thông tin đang được nhiều bạn trẻ tìm đọc, quan tâm trong năm 2021 2022 này vì thế website xàm.vn sẽ tổng hợp những thông tin mới nhât chính xác nhất về Anh trai cầm thú của tôi theo top traffic truy cập, nào cùng xàm.vn tìm hiểu nhé! Thả tim nào ️️ ️️ ️️. Phản bội lại người anh trai bạo quân của mình vì nhân vật nam chính đang bị bắt cóc, và đã trở thành một vai phụ nhỏ bé như một con kiến dễ dàng đoản mệnh. Nếu theo như nguyên tắc thì đáng lẽ ra tôi phải quyến rũ nam chính và giúp anh ấy thoát ra nhưng mà Nguyên tác sao? Biết cái gì chứ! Trước tiên thì tôi phải sống sót trước đã. Anh Tràng - con nhà nghèo, xấu xí, ngây ngô, dân xóm ngụ cư bỗng dưng có vợ theo về mà lại là vợ nhặt trên đường trên chợ. Lúc ăn cháo cám, mới nhìn "mắt thị tối lại", nhưng vẫn điềm nhiên và vào miệng thể hiện sự nể nang, ý tứ trước người mẹ chồng Tải miễn phí: Anh Trai Tôi Là Khủng Log Chap 92.doc .pdf .xls .ppt .txt và hàng tỷ file văn bản, tài liệu, học liệu, sách, giáo trình, thơ, truyện trên toàn thế giới ! Vay Tiền Nhanh. Nội dung Mau Đưa Anh Tôi Đi Giùm Cái! Cuộc sống bình thường của hai anh em không được bình thường và những người xung quanh cũng chẳng bình thường ANH TRAI TÔI Tác giả Sở Khanh Dâm Tặc Số điện thoại 01698111278 - Mẹ này - Bữa ăn tối vừa xong tôi đã lại gần bên mẹ, gãi đầu, gãi tai tỏ vẻ như đang có chuyện gì khó nói vô cùng. - Chuyện gì? - Mẹ tôi hỏi mà mắt vẫn không ngừng nhìn vào mấy vị quý phi Trung Hoa trên màn ảnh nhỏ. - Con... con muốn đi học thêm. - Ừ. Đó là chuyện tốt. Mày cứ đi học đi tao cho tiền mà đóng. - Nhưng... nhưng con muốn đi học ngoại ngữ. - Tiếng Anh hả? - Dạ không. Tiếng Trung. Nghe đến đó mẹ tôi mới chịu ngoảnh mặt lại nhìn - Sao không học tiếng Anh, học tiếng Trung làm gì? - Tại con thích mà mẹ! - Ừ. Tùy mày. Gì chứ việc học thì tao không phản đối. Mày thích học cái gì thì cứ việc học. Mắt tôi sáng lên. Thật không ngờ lời đề nghị của tôi lại được mẹ dễ dàng chấp nhận đến như vậy. Tôi chạy lại gần ôm lấy mẹ và thủ thỉ y như một đứa con ngoan - Mẹ thật tuyệt vời. Vậy tối mai con sẽ đi học. Mẹ yên tâm, con học tiếng Trung mai mốt sẽ sang Trung Quốc cưới cho mẹ hẳn một nàng dâu Trung Quốc luôn, đảm bảo xinh đẹp như Chúc Anh Đài luôn ấy. Mẹ tôi phì cười - Cha bố nhà anh. Mày mà cưới được người như Chúc Anh Đài thì... - Thì mẹ đã làm hoàng hậu của vua Càn Long đúng không? - Tôi tinh nghịch trêu mẹ. - Thằng quỷ! Thôi mau cút ra cho tao xem phim. Nhớ đi học phải đường hoàng đấy. Anh mà lấy cớ đi học để tụ tập đàn đúm thì tôi chỉ có đánh cho què cẳng. Tôi dạ dạ vâng vâng rồi vui vẻ đi học bài. Tiếng Trung, mơ ước của tôi từ nhỏ đến giờ cuối cùng tối ngày mai tôi đã được đi học cái ngôn ngữ mà mình say mê yêu thích. Hôm sau đúng sáu giờ tối lớp tiếng Trung chính thức bắt đầu. Có lẽ đây là lớp học thêm Trung Văn đầu tiên của trường được mở nên số học sinh vào học phải nói là rất đông. Bàn nào học sinh cũng phải ngồi bốn ngồi năm ấy thế mà vẫn thiếu. Cô giáo phải bảo một số bạn sang phòng bên chuyển thêm bàn ghế. Và rồi 90 phút học đầy ngắn ngủi cũng trôi qua trong tâm trạng đầy tiếc nuối và hào hứng của tôi. Tôi thật không ngờ học Trung Văn lại tuyệt vời đến như vậy. Trời tối đen như mực nhưng tôi chẳng sợ ma cứ thế đạp vụt xe về nhà, lòng vui phơi phới. Hôm sau và mấy hôm sau nữa, sau khi đã quen và phát âm thành thạo bản phiên âm, cô giáo bắt đầu dạy chúng tôi viết chữ Hán. Lần đầu tiên trong đời chúng tôi chính thức được trở thành ông Đồ, bà Đồ của ngày xưa, có nghĩa là được cầm bút uốn lượn những chữ mà người ta nói là chữ Thánh Hiền ấy các bạn ạ. Chỉ khác ở chỗ là các cụ Đồ xưa viết bút lông còn chúng tôi viết bằng bút bi, bút mực. Nhưng cũng phải công nhận rằng những chữ Thánh Hiền này thật là khó nhớ và khó viết. Nó cứ gạch dọc gạch xuôi, xiên ngang xiên ngửa. Tôi phải cố gắng lắm, phát huy mọi chất xám có sẵn trong đầu mới viết được vài ba chữ đơn giản. Âý thế mà những chữ tôi viết ra nó cứ ngoằn nghoèo, ngoằn nghoèo y như là giun nằm trên giấy ấy, chứ không được " rồng bay phượng múa " như chữ của cô giáo tôi. Nhìn mà phát chán! Cố gắng viết mãi, khi đã khá mỏi tay, tôi để bút sang một bên rồi ghé sang vở thằng bạn bên cạnh. Trời đất! Tôi choáng váng mặt mày! Những chữ tôi viết đã khủng khiếp lắm rồi vậy mà chữ của nó lại càng khủng khiếp, tồi tệ hơn. Thấy tôi cố ngụm miệng ngăn cười, nó lắc đầu chán nản - Khó xơi lắm mày ơi! Kiểu này mai tao bỏ. Tôi gật gật đầu. Đúng là khó xơi thật. Nhưng dù có khó xơi đến thế nào tôi cũng quyết không bỏ cuộc đâu. Ước mơ của tôi mà lại. - Bây giờ có bạn nào lên bảng viết từ mới được chưa? - Cô giáo bất chợt lên tiếng. - Ôi! Khó lắm cô ơi! Mới viết có một lúc mà, mới lại chữ hôm nay khó nhớ lắm! - Cái Duyên, lớp trưởng lớp Trung Văn nhăn nhó nói. Vì nó học gọi là kha khá nên lớp tôi mới đề xuất nó làm lớp trưởng. Nó mà đã kêu khó thì cả lớp chắc chắn đều phải bó tay. - Hao! A Huang! Qing ni! Cả lớp giật mình nhìn cô giáo rồi quay sang cái chỗ mà cô chỉ tay. A Huang, cái tên được cô giáo mời vui vẻ bước lên bục giảng. Chưa đầy năm phút sau tất cả các từ mới của ngày hôm đó đã được tên A Huang viết làu làu lên bảng. Cả lớp tròn xoe mắt rồi ồ lên thán phục. Chữ Hán của hắn! Ôi! Phải nói là trên cả tuyệt vời, có thể nói còn đẹp hơn cả chữ cô giáo tôi ấy chứ. Không ai bảo ai, cả lớp đồng thanh nổ một tràng pháo tay nhiệt liệt. Tên A Huang mỉm cười một nụ cười thân thiện rồi bước về chỗ. Nụ cười của hắn dưới ánh điện sao mà đẹp đến mê người. - Hen hao! A Huang shi dian! Rất tốt! Bạn Hoàng mười điểm. - Cô giáo vừa dùng tiếng Trung vừa dịch luôn sang tiếng Việt. - Các em thấy đấy, chữ Hán cũng đâu khó nhớ và khó viết đúng không nào? Bạn Hoàng đã nhớ và viết rất đẹp đó thôi. Có công mài sắt có ngày nên kim, nếu các em chịu khó và biết phấn đấu thì các em sẽ được kết quả như mong đợi. Tôi gật gù đồng ý với châm ngôn của cô giáo nhưng bất giác trong lòng lại nghĩ " Làm gì có chuyện tên này giỏi như vậy nhỉ? Có khi hắn đã học ở đâu từ khi nảo khi nào rồi, bây giờ trở về đây ngồi lại vài hôm cho vui thì có. Chiều hôm sau tôi đến lớp sớm hơn mọi khi. Mục đích là để có thời gian làm quen bắt chuyện với tên " siêu nổi " này. Kia rồi. Hắn đến cũng khá sớm đấy nhỉ? Đến còn sớm hơn cả tôi cơ đấy. Phòng học chưa mở nên hắn đang đứng bên hành lang nhìn xuống sân trường. Tôi bước đến gần rồi mỉm cười thân thiện - Chào bạn! Bạn đến lâu chưa? - Ừ. Chào em! Anh đến được 15 phút rồi. Gì đây? " Em? " Nhìn cái mặt non choẹt, non hơn cả mặt tôi mà dám xưng anh với tôi cơ đấy. Tên này. Ngươi được lắm! - Này, bạn học lớp mấy mà dám gọi mình là em thế? - Tuy hơi tức nhưng dù sao mình cũng là người chủ động làm quen nên tôi đành phải nuốt cục tức xuống cổ mà giả vờ thân thiện. - Anh học lớp 12. - Phét! Hắn nhìn tôi, mỉm cười - Còn em học lớp 10 đúng không? Tôi gật đầu - Đúng. Mình học lớp 10. Nhưng mình không tin bạn học lớp 12 đâu. Hắn mỉm cười rồi mở cặp sách rút ra một quyển vở đưa cho tôi xem. Nhìn vào nhãn vở tôi thấy ghi " Phạm Nghĩa Hoàng, lớp 12C, trường THPT Lê Ích Mộc." Thì ra hắn nói thật. Hắn học lớp 12, hơn tôi hai tuổi. Lại còn học chung một trường nữa. - Sao? Giờ tin chưa em? - Tin rồi! Hi hi! Tôi cười mà mặt nhăn như khỉ. Hơn tôi hai tuổi mà mặt non hơn cả tôi. Bắt tôi gọi bằng anh thì thật là xấu hổ. - Gọi anh có chuyện gì không em? - Dạ... tại... em muốn làm quen với anh thôi. Thật là ngượng khi phải thốt ra những lời đó. Nhưng suy đi nghĩ lại, dù sao hắn cũng hơn tuổi mình, mình gọi hắn là anh cũng đâu có gì tổn hại? Hi hi! - Sao mà em muốn làm quen với anh vậy? - Thì em thích. Có được không anh? - Được chứ. Em thích anh thật à? - Dạ vâng. Chẳng hiểu sao khi nghe tôi trả lời như vậy hắn bất giác mỉm cười thật tươi, cứ như là vừa nghe được lời gì đó hạnh phúc lắm, ấm áp lắm không bằng. - Có chuyện gì không anh? - Tôi ngạc nhiên hỏi lại. - Ừm... Cũng không có gì. Anh tên Hoàng, còn em tên gì? - Dạ em tên Hải, học lớp 10A8 đó anh. - Hải à? Hoàng Hải. Tên hay đấy. - Dạ không. Em tên Lê Hải chứ không phải Hoàng Hải. - Ừ. Anh nhầm. - Hắn mỉm cười mà cứ y như có mưu mô gì trong từng lời nói thì phải. - Anh Hoàng này, anh học tiếng Trung lâu chưa? - Cũng mới thôi em. Lớp bắt đầu học là anh đăng kí học luôn mà. - Chứ không phải anh từng học ở đâu rồi à? - Sao em hỏi vậy? - Thì em thấy anh viết chữ Hán siêu vậy nên em nghĩ chắc là anh học ở đâu đó trước rồi. - Không phải đâu em. Thật ra nếu mình biết cách học thì viết chữ Hán vô cùng đơn giản. - Cách học như thế nào hả anh? - Đa phần một chữ Hán là do nhiều chữ Hán khác cấu tạo lại mà thành. Bởi vậy khi học mình học thuộc những chữ đơn giản kia rồi gặp chữ khó mình chỉ cần nhớ chữ đó là do chữ gì ghép lại là ra. Ví dụ như chữ NAM được cấu tạo bởi chữ ĐIỀN bên trên và chữ LỰC bên dưới. Vì vậy khi cần viết chữ NAM mình chỉ cần nhớ ĐIỀN trên LỰC. Thế là xong. - Ồ. Ra vậy. - Nhưng với điều kiện em phải biết chữ ĐIỀN và chữ LỰC viết như thế nào. - Dạ em hiểu rồi. Thế mà em với các bạn cứ học viết một cách máy móc, hèn gì không nhớ nổi là đúng thôi. - Ừ. Em cũng thông minh đó. - Anh Hoàng này, anh có thể dạy em học được không? Em mê tiếng Trung lắm nên muốn học tốt được như anh vậy. - Được thôi. Anh rất vui. Khi con người ta có niềm đam mê với bất cứ thứ gì thì ắt hẳn sẽ học tốt với thứ mà mình đam mê. - Dạ. Vậy từ hôm nay anh cho em ngồi chung với nhá! - Ok bé yêu! Hắn mỉm cười. Mà không, phải nói là anh mỉm cười mới đúng. Dù gì người ta cũng nói giúp mình học, mình không thể gọi người ta là hắn được, phép lịch sự phải thế đúng không mọi người? Anh mỉm cười. Tôi nhận ra trong nụ cười và ánh mắt của anh như có niềm vui vô cùng lớn. Bắt đầu từ buổi tối ngày hôm đó tôi và anh ngồi chung một bàn. Duyên nợ giữa hai chúng tôi bắt đầu từ khi ấy. - Anh Hoàng, chữ này viết khó quá! Em viết mãi mà không nhớ. - Đâu? Viết anh xem! Tôi cầm bút, nhìn vào chữ mẫu và bắt chước từng nét một. " Cốp!" - Ai da! - Tôi kêu lên khi bất ngờ bị anh đập cuốn vở vào đầu. - Đồ ngốc! Em viết không theo quy tắc gì hết thì sao mà nhớ nổi? Anh đã bảo rồi khi viết chữ Hán thì phải viết theo quy tắc ngang trước sổ sau, trái trước phải sau, phẩy trước mác sau rồi từ ngoài vào trong đóng kín. Thế này này! Anh chộp lấy tay tôi và bắt tay tôi từng nét. Một cảm giác thật ấm áp từ tay anh truyền tới tay tôi. Tay anh thật đẹp! Bây giờ tôi mới để ý. Nó mảnh mảnh thon thon rồi lại trắng hồng trông mới thích mắt làm sao. Không có như tay tôi, vừa đen lại vừa thô kệch. - Trời ơi! Sao giống cô giáo mầm non bắt tay con nít viết chữ O chữ A vậy hả anh? - Tôi cười rung rốn khi phát hiện ra điều đó. - Im! Tập trung vào đi! Tôi cố ngăn tiếng cười, tập trung vào từng nhịp tay của anh. Từng con chữ xuất hiện đều đều trên giấy trông thật ngay, thật đẹp. - Xong rồi đó, giờ thì em viết thử đi. Tôi gật đầu rồi rồi đặt bút viết. Oa ! Qủa là có thầy chỉ có khác nha. Tôi đã có thể viết ra một chữ cực kì vừa ý. - Rồi, tốt lắm rồi đó Hải. - Anh nhìn tôi mỉm cười vừa ý. - Anh Hoàng này. - Sao? - Lát nữa tan lớp anh có về chung với ai không? - Không. Anh đi một mình. - Vậy anh chờ em về cùng cho vui nhá. Em cũng về một mình thôi. Anh mỉm cười, hai mắt lại sáng rực lên vui thích - Được. Lát nữa anh đợi Hải ở cổng trường. 123...7Tiếp Thật ra anh không hề hiểu được đại học là gì, nhưng anh hiểu, em trai đã mang lại cho cả nhà niềm tự hào vì cả làng chỉ có mỗi mình tôi đậu đại học. *** Chính sách kế hoạch hóa gia đình là mỗi nhà chỉ được có từ một đến hai con nhưng gia đình tôi lại sinh tôi ra là đứa con thứ ba mà không ai có ý kiến gì cả, không phải do nhà tôi có thế lực gì, đơn giản một điều do anh trai tôi bị bệnh thiểu năng trí tuệ. Vì muốn có con trai nối dõi tông đường, bố mẹ nhất quyết sinh thêm đứa nữa là tôi mặc dù gia đình tôi chẳng khá giả gì. Ngôi vị của anh trai ở nhà thật trớ trêu. Chị gái tôi xinh đẹp. Còn tôi là con trai út, đương nhiên được chiều chuộng nhất nhà. Lúc Tôi còn nhỏ, vì lo lắng anh sẽ làm đau em nhỏ nên ba mẹ không cho phép anh đụng vào người em, thậm chí không được đến gần em, nếu đến gần em thì anh sẽ bị ăn roi ngay lập tức. Anh thường len lén ngồi chồm hỗm ở đằng xa nhìn em, thấy em trai mình liền cười đến nỗi nước dãi, nước mũi chảy lòng thòng... Hôm sinh anh ra, trời đổ mưa rất to giống như ông trời đang khóc nức nở vì thương cho số phận một sinh linh mới chào đời. Anh vẫn giống như tất cả những đứa trẻ bình thường khác, được cưng chiều hết mực, là niềm tự hào của ba và bà nội. Mẹ tôi là một người phụ nữ tội ra bi kịch chỉ bắt đầu từ năm mà những đứa trẻ xấp xỉ tuổi anh đã biết nói, biết đi, còn anh lại ngồi đực ra giữa nhà, không nói nổi một từ nào. Sau khi đi khám mới phát hiện ra anh bị bệnh về não, bà nội trút hết giận hờn lên người mẹ, bao nhiêu tủi nhục đắng cay mẹ lại đổ hết lên người anh. Anh trở thành cái gai trong mắt mọi người, chỉ cần một chuyện nhỏ thôi thì anh cũng lãnh đủ đòn tóc anh lúc nào cũng rối bù mặc dù đã được cắt rất ngắn, anh gặp ai cũng cười cười ngây dại, cũng chả ngại ngần tè trước mặt mọi người. Anh là trung tâm cho bọn trẻ trong làng trêu chọc, bọn trẻ không bao giờ cho anh chơi chung còn lấy anh ra làm trò đùa. Mắt anh nhìn đăm đăm vào bọn trẻ đang chơi đùa phía trước nhà với một ánh mắt khao khát đến cháy bỏng, đến cả ba mẹ tôi cũng không cho tôi chơi cùng anh nữa là bọn trẻ trong làng. Khi tôi bắt đầu lờ mờ hiểu biết một chút, tôi mới phát hiện, ngoài tôi ra, bọn trẻ chơi cùng tôi không đứa nào có người anh như tôi. Khi tôi đến tuổi đi học thì bị các bạn học gọi là " em thằng khùng." Nghe mấy từ đó tôi cảm thấy ấm ức đến cùng cực, cho nên hễ trông thấy anh trai bệnh tật của mình thì trong lòng tràn đầy chán ghét, khó chịu. Chính vì vậy mà tôi không bao giờ tươi tỉnh với anh, chưa bao giờ chủ động nói chuyện với anh, càng không bao giờ gọi "Anh!", khi phải trao đổi với anh, tôi gào là chủ yếu. Anh trai khát khao được giống như tất cả những người anh khác, được em mình gọi một tiếng "Anh!" Một lần lại vì mấy tiếng "em thằng khùng" đó mà tôi đã đánh lộn với đứa bạn học. Tôi bị nó đè lên người, rồi bỗng nhiên thấy người nó nhẹ bẫng, thì ra anh trai tôi đã ra tay. Tôi chưa bao giờ thấy anh trai mình khỏe đến thế, nhấc bổng thằng nhóc kia lên không trung rồi ném mạnh xuống đất. Thằng nhóc tức khắc gào khóc ầm ĩ. Tôi thấy sợ hãi, gây họa rồi! Ba nhất định sẽ đánh mình. Ba tôi lửa giận bốc phừng phừng, ba bắt tôi và anh quỳ gối một hàng trước sân, ba lấy ngọn roi đánh vào anh trai, vừa đánh vừa chửi. Anh tuy khùng, nhưng vẫn biết đau, anh nhảy nhỏm lên chạy trốn ngọn roi, miệng phát ra những tiếng lắp bắp sợ hãi -"Đau... đau..." Vậy mà lúc ba chuyển ngọn roi sang đánh tôi, lúc ngọn roi giáng xuống thì lúc này chỉ thấy anh như cái lò xo bật từ dưới đất lên, anh liền nằm sấp đè lên người tôi, cắn răng chịu đau nói - Đánh...đánh con Cánh tay của ba trên không trung thõng xuống. Ba tôi bất ngờ ôm anh em tôi vào vào lòng khóc thảm thiết. Một ngày mùa đông nọ trời đột ngột đổ mưa, mẹ sai anh mang áo mưa cho tôi. Có lẽ trên đường đến trường anh đã ngã ì oạch mấy lần, toàn thân trông như con khỉ lấm bùn, anh đứng ở ngoài cửa sổ lớp học nhìn tôi cười ngớ ngẩn, miệng còn gọi tôi "Em... mưa...". Có mấy đứa bạn tôi cười khúc khích, tôi như ngồi trên bàn chông, oán hận anh khủng khiếp, hận anh không biết điều, hận anh làm tôi xấu hổ, càng hận thằng bạn học cầm đầu trêu chọc. Trong lúc nó còn đang khoa trương bắt chước anh, tôi chộp cây thước to bản trước mặt, đập thật mạnh cho nó một phát, nhưng bị nó tránh được. Nó xông tới bóp cổ tôi, chúng tôi giằng co đánh nhau. Tôi nhỏ con, vốn không phải là đối thủ của nó, bị nó dễ dàng đè xuống đất. Anh thường ngày vốn rất chậm chạp vậy mà lúc này, chỉ nghe một tiếng "vù" kéo dài từ bên ngoài lớp học, anh giống như một đại hiệp "bay" ào vào, một tay tóm cổ nó, đẩy ra tận ngoài cửa lớp. Ai cũng bảo người điên rất khỏe, thật sự đúng là như vậy. Anh dùng hai tay nhấc bổng thằng bắt nạt tôi lên trên không trung, nó kinh sợ kêu khóc gọi bố mẹ, một chân béo ị khua khoắng đạp loạn xạ trên không trung. Anh không thèm để ý, ném mạnh nó xuống đất. Bọn bạn học tôi đều đờ hết cả người. Anh vì tôi gây ra đại hoạ, anh lại làm như không có việc gì xảy ra. Anh nhìn tôi vẻ muốn lấy lòng. Tôi hiểu ra đây là tình anh em, dù đầu óc anh không tỉnh táo, thì tình ruột thịt của anh vẫn tỉnh táo, vì em trai của anh bị người ta bắt nạt. Lúc đó tôi không kìm được kêu lên "Anh!" đây là tiếng gọi đầu tiên kể từ khi tôi biết nói. Anh sững sờ cả người, nhìn tôi rất lâu, vui sướng khoa chân múa tay cười ngớ ngẩn. Mũi tôi cay cay, nhiều năm rồi, ngoài sự chán ghét và miệt thị, tôi đã làm cho anh trai mình những gì? Hôm đó, lần đầu tiên hai anh em tôi cùng che chung một cái áo mưa về nhà. Tôi kể sự tình cho mẹ nghe, mẹ sợ rụng rời ngã ngồi lên ghế, vội vã nhờ người đi gọi ba về. Ba vừa bước vào nhà, một đám người vạm vỡ tay dao tay gậy xông vào nhà tôi, không cần hỏi han trắng đen gì, trước tiên đập phá mọi đồ đạt trong nhà nát như tương, trong nhà như có chiến tranh. Đây là những người do cha thằng bạn học bị anh tôi đánh dẫn tới, hung hãn chỉ vào ba tôi nói - Con trai tao sợ quá đã phát bệnh rồi, hiện đang nằm trong bệnh viện. Nhà mày mà không trả tiền thuốc thang cho con tao thì tao cho người san bằng cái nhà này ra. Nhìn những người sát khí đằng đằng, ba tôi mắt đỏ lên dần, ba nhìn anh với ánh mắt cực kỳ khủng khiếp, một tay nhanh như cắt vơ lấy cây roi, đánh tới tấp khắp đầu mặt anh. Một trận lại một trận, anh chỉ còn như một con chuột khiếp hãi run rẩy, lại như một con thú săn đã bị dồn vào đường chết, nhảy lên hãi hùng, chạy trốn, ngã sõng soài trên đất, cả đời tôi không thể quên tiếng roi vụt lạnh lùng lên thân anh và những tiếng kêu thảm thiết của anh. Hàng xóm đến ngăn bàn tay bạo lực của ba. Công an đến hoà giải cả hai nhà, ai còn gây sự sẽ bắt luôn người đó. Đám người đi rồi, cha tôi nhìn khắp nhà mảnh vỡ tan tành, lại nhìn anh tôi vết roi đầy mình, cha tôi bất ngờ ôm anh tôi vào lòng khóc thảm thiết. Ba lại nhìn tôi nói "Con phải cố mà học lên đại học. Không thì, nhà ta cứ bị người khác bắt nạt suốt đời, con nhé!". Tôi gật đầu, khóc nấc lên. Ngày Tôi thi đậu đại học và cầm giấy thông báo nhập học của trường trên tay, ba mẹ tôi vui đến nỗi cười không dứt, anh trai tôi cũng vô cùng sung sướng, miệng cười toe toét, vỗ vỗ tay nhảy cẫng lên. Thật ra anh không hề hiểu được đại học là gì, nhưng anh hiểu, em trai đã mang lại cho cả nhà niềm tự hào vì cả làng chỉ có mỗi mình tôi đậu đại học. Một người họ hàng tốt bụng làm nghề bác sỹ ở thành phố về thăm quê. Khi biết bệnh tình của anh trai tôi đã khuyên ba mẹ tôi đưa anh lên bệnh viện tâm thần ở thành phố để chữa bệnh. Vậy là ba đưa hai anh em tôi cùng nhau lên thành phố. Tôi thì nhập học ở trường đại học còn anh tôi thì nhập viện chữa bệnh. Đối với một thanh niên nông thôn mà nói, cuộc sống ở thành phố, ở trường đại học hết sức tuyệt vời. Nhưng tôi vẫn không quên anh trai bệnh tật của mình. Vậy là hàng ngày, ngoài thời gian học tập tôi đều ghé bệnh viện thăm anh trai, mỗi lần được gặp tôi là anh vui mừng khôn xiết. Bốn năm trôi qua, tôi đã tốt nghiệp đại học, quyết định về cống hiến tại quê nhà. Anh trai tôi cũng đã khỏi bệnh mặc dù không được như người bình thường nhưng được vậy cũng là quý lắm rồi. Hai anh em cùng nhau về quê hương, ở đó có những người ruột thịt thương yêu đang ngày đêm trông đợi chúng tôi trở về. Thu Hiền Reads 72,730Votes 3,750Parts 27Ongoing, First published Jun 03, 2019Table of contentsMon, Jun 3, 2019Mon, Jun 3, 2019Mon, Jun 3, 2019Mon, Jun 3, 2019Mon, Jun 3, 2019Mon, Jun 3, 2019Tue, Jun 4, 2019Tue, Jun 4, 2019Mon, Jun 10, 20191 chút quà cho fan truyện đâyMon, Jun 10, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Wed, Jun 26, 2019Wed, Jun 12, 2019Fri, Jun 14, 2019Mon, Jul 8, 2019Thu, Jul 11, 2019Wed, Jul 31, 2019Thu, Aug 1, 2019Tue, Aug 6, 2019Thu, Sep 5, 2019Sat, Apr 4, 2020Mon, Apr 6, 2020Thu, Apr 16, 2020Fri, Jul 24, 2020Tue, Jul 28, 2020Thu, Jul 30, 2020Tác giả 吉川流 Cát Xuyên Lưu Trans + edit Nông tui edit trên điện thoại vì nhà không có máy tính nên đọc không được đẹp mắt nha Chuyện là tui quá đam mê truyện của Cát Xuyên Lưu vì độ dễ thương truyện đã vượt quá giới hạn chịu đựng của tui, nên đã quyết định làm bộ này, mặc dù tác giả đã đăng khá lâu rồi từ 2015. Truyện xoay quanh cuộc sống của cô em gái nhỏ dễ thương cùng người anh trai mà em nó cho là ngốc và những nhân vật khác. Đây là serie lâu và dài nhất của Cát Xuyên Lưu, nên mới đầu nét vẽ không được đẹp như bây giờ nhưng vẫn rất ư là tốt và cốt truyện thì siêu dễ thương luôn. Mọi người đón đọc nha!96manhua Nội dung Truyện tranh Ba Người Anh Trai Của Tôi Là Bạo Quân được cập nhật nhanh và đầy đủ nhất tại Web Truyện. Bạn đọc đừng quên để lại bình luận và chia sẻ, ủng hộ Web Truyện ra các chương mới nhất của truyện Ba Người Anh Trai Của Tôi Là Bạo Quân. Xem thêm

truyện anh trai tôi